NHÀ QUANH SÂN
Nguyễn Đặng Anh Dũng
+
Nguyễn Văn Trung l Nguyễn Thị Anh Thư
Lê Ngọc Bạch Vân l Nguyễn Thị Bích Thanh
Giám sát: Nguyễn Văn Trung + Trần Tuấn Kiệt
Hình ảnh : Dũng Huỳnh

Trong bố cục nhà ở truyền thống Việt Nam, khoảng sân luôn đóng vai trò không gian trung gian – nơi kết nối giữa con người với tự nhiên, giữa các thành viên trong gia đình. Với những người đã rời quê lên phố, hình ảnh ấy không chỉ là hoài niệm, mà còn trở thành một nhu cầu hiện hữu – như chính chủ nhân của ngôi nhà này – một người “làm mẹ” toàn thời gian luôn chăm chút cho tổ ấm nhỏ của mình.

Bạn mong muốn một nơi để sống trọn vẹn, để nghỉ ngơi, vun đắp tình cảm và nuôi dưỡng tâm hồn, để yêu thương và nuôi dạy con trẻ bên cạnh thiên nhiên và gia đình.

Nỗi băn khoăn về sự ngột ngạt, khép kín thường gặp trong nhà phố đô thị là động lực để bạn hình dung về một “ngôi nhà quê trong phố” – nơi có góc sân, khoảng trời, và những vùng không gian rộng mở.

Nhìn rộng ra, mong muốn ấy cũng là vấn đề mà chúng tôi thường đặt ra khi tiếp cận các công trình nhà ống: làm thế nào để “khoảng thông tầng” không chỉ mang tính kỹ thuật lấy sáng, thông gió, mà thực sự trở thành một “khoảng sân” – nơi con người có thể cảm nhận tự nhiên, sống chậm lại và tương tác với nhau?

Dự án này là một thử nghiệm tái hiện tinh thần không gian làng quê trong giới hạn một căn nhà ống thành thị. Mỗi đơn vị “nhà” trong tổ hợp đều sở hữu một khoảng “sân” riêng, đóng vai trò như một lớp đệm vi khí hậu và là không gian sinh hoạt mở.

Hệ thống này được xếp chồng lên nhau theo chiều đứng và kết nối qua khoảng không rộng mở phía sau. Những chức năng chung – thay vì khép kín bên trong – được tổ chức bên ngoài, nhằm tối đa hóa sự thông thoáng và tăng khả năng tương tác giữa các thành viên.
Không gian phía sau là văn phòng thiết kế, xoay quanh thông tầng nội bộ. Thủ pháp loại bỏ họa tiết trang trí, hình thức đơn giản và sử dụng màu sắc xóa mờ ranh giới giữa các mặt phẳng sàn, tường trần; nhấn mạnh sự tương phản cũ - mới làm nổi bật khối chức năng mới chứa đựng bên trong.

Hình ảnh mái nhà quê – nơi lưu giữ ký ức của người bà, người mẹ – là nguồn cảm hứng chính khi tạo hình công trình.

Ngôn ngữ thiết kế với phương vị xiên được sử dụng xuyên suốt, không chỉ gợi nhớ dáng mái thân thuộc mà còn xóa đi cảm giác phân tầng khô cứng thường gặp trong nhà ống.

Những nếp mái đan xen quanh khoảng sân chung giữa các tầng nhẹ nhàng khơi gợi tiềm thức, mang đến cảm giác quen thuộc cho người con xa xứ giữa lòng đô thị, và – như một sợi dây vô hình kết nối tình thân – truyền đến các thế hệ con cháu trong gia đình.
